Thơ Hồ Sĩ Đống Hồ_Sĩ_Đống

Giới thiệu bài thơ duy nhất của Hồ Sĩ Đống được chép trong quyển Vũ trung tùy bút. Tác giả là Phạm Đình Hổ kể:

Đấng tiên đại cửu ta là Thượng thư công...Khi ấy (1777), ông đã ngoài 60, làm quan trong triều đã hơn 40 năm, cứ theo lệ cũ thì không phải đến lượt đi sứ nữa. Vậy mà trong triều không biết duyên cớ làm sao, chợt Trịnh Thịnh Vương (tức Trịnh Sâm) đòi ông vào Trung Hòa đường, mật đưa cho ông một tờ biểu sai sang sứ Trung Hoa cầu phong làm Phó quốc vương. Ông biết ý chúa Trịnh đã quyết nên không dám chối từ. Tháng 6 (1778), thuyền qua hồ Động Đình, ông chợt mắc bệnh, bèn mời Phó sứ là Hồ Sĩ Đống và Nguyễn Trọng Đang tới dặn bảo mọi công việc...Ông lại đưa tờ mật biểu ra đốt trước mặt hai sứ thần, và ngày mồng mười thì mất ở trên thuyền. Hồ công (Hồ Sĩ Đống) có thơ viếng rằng:
Hoàng hoa lưỡng độ phú tư luân,Uyên đức kỳ niên cánh kỷ nhân.Cộng tiễn bang giao nhân ngọc bạch,Thùy tri tiên cốt lịch phong trần.Sinh sô lệ sái đồng chu khách,Tái bút danh qui tuẫn quốc thần [10]Trù tướng thái hồ thu nguyệt sắc,Dạ lai do chiếu ốc lương tần.Dịch:Mấy độ hoàng hoa sứ nước người,Tuổi cao đức tốt ấy kìa ai?Bang giao những tưởng ngọc nhà đẹp,Tiên cốt nào hay gió bụi đầy.Giọt lệ đồng châu đưa một lễ,Tấm thân tuẫn quốc tiếng muôn đời.Trăng thu mơ tưởng trên hồ nọ,Thấp thoáng đầu nhà bóng lẩn soi [11].